30/11/13

Lạnh.

Sương đã giăng đầy trên lối xưa
Nhà hoang, cửa vắng lạnh gió lùa
Trách đông hay trách duyên phận mỏng
Ấm chửa mấy hồi, lạnh tiễn đưa...








24/11/13

Thương mình...

 Gió khuya khua giấc mơ màng
 Con tim thổn thức bàng hoàng chơi vơi
 Vuốt bờ vai, thấy gai người
 Lạnh từ ai lạnh sang tôi... thế này? 





                                     

8/11/13

Trăng khuyết

Sao còn khuyết mãi trăng ơi

Xót lòng nghe tiếng vạc trời kêu sương...


29/10/13

Tiếc mùa...

Chớm thu tim bỗng rộn ràng
Đầu đông buốt giá. Bẽ bàng lá rơi...

7/10/13

Lỡ làng...

Xót thương duyên phận lỡ làng
Để ôm một nỗi sầu mang suốt đời
Hồng  nhan bạc mệnh ai ơi
Thương người trót lỡ một thời xuân xanh...

9/9/13

Bạn tôi...

Cô bạn gái của tôi có cái tên thật dễ thương như con người của cô ấy. Bạn có làn da trắng, dáng thanh cao, khuôn mặt ưa nhìn và nụ cười thật duyên. Nhưng cuộc đời chẳng mỉm cười với bạn ấy. 
       Lớn lên trong lũy tre làng, yêu một chàng trai bạn của anh trai mình người cùng quê. Tình yêu của họ rất đẹp, chàng vào quân ngũ khi chưa xong năm 3 ở trường đại học. Nàng tiếp tục học đến tốt nghiệp, ra trường về công tác tại huyện nhà. Tình yêu của họ chín muồi, hẹn nhau sau khi nàng nhận công tác là tổ chức đám cưới. 
    Hạnh phúc tưởng như trong tầm tay của đôi bạn trẻ, thì ...chỉ còn 1 tuần nữa ngày cưới sẽ  diễn ra, từ trên trời rơi xuống một cô gái tìm đến khóc lóc với nàng rằng: Cô đang mang trong mình giọt máu của chàng; đó là kết quả của mối tình chớp nhoáng anh chiến sĩ và cô gái nơi đơn vị đóng quân.
        Đất như sụt lở dưới chân nàng! Tất cả đã chấm hết. Nhưng ... may sao những giây phút ái ân trong thời gian đôi trẻ hạnh phúc chuẩn bị cho đám cưới không để lại hậu quả gì.
        Bạn tôi từ một cô bé xinh tươi, hay nói hay cười, giờ đây sống khép mình như cái bóng. Cuộc sống thật phủ phàng với bạn ấy! Thật xót xa.

21/8/13

Ngày xưa, ngày nay...

Chuyện ngày xưa ấy đã xa
Tôi đem cất giữ ngọc ngà ngây thơ
Nhìn hoa tím biếc mộng mơ
Con tim đã khép bây giờ mở ra...